Đề 1: Phân tích đoạn thơ từ “Xuân
đương tới nghĩa là xuân đương qua… Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm”(Vội
vàng – Xuân Diệu) để làm rõ hình thức nghệ thuật điêu luyện của đoạn thơ.
I.
Giới
thiệu tác giả, tác phẩm, vị trí đoạn trích.
II.
Phân
tích đoạn thơ (Đề cương)
III.
Làm
rõ hình thức điêu luyện của bài thơ
-
Kết cấu triết luận – trữ tình, có sự
kết hợp hài hòa giữa mạch luận lý và mạch cảm xúc, trong đó mạch cảm xúc nổi
lên trên tác động vào tâm hồn bạn đọc, mạch luận lý chìm xuống dưới trở thành cấu
cứ bài thơ. Đoạn thơ trên chính là phần mở đầu của mạch luận lý, nêu lên lí do
thứ nhất con người phải sống vội vàng: Cuộc đời là một thiên đường nơi trần thế.
Đoạn thơ trên kết hợp với quan niệm của thi sĩ về thời gian tuyến tính chính là
những lập luận chặt chẽ, thuyết phục để kêu gọi, giục giã mọi người sống theo
cách sống “Vội vàng”.
-
Giọng điệu say mê, sôi nổi với một
loạt các điệp ngữ “này đây” cùng phép liệt kê các hình ảnh đậm nét xuân sắc,
thanh tân cho thấy một tâm trạng hăm hở, ráo riết, tham lam như muốn chiếm lĩnh
lấy tất cả vẻ đẹp của cuộc đời này. Giọng điệu ấy bắt nguồn từ chính quan niệm
về thời gian của Xuân Diệu, mỗi phút giây trôi qua là biến mất mãi mãi nên cần
trân trọng từng khoảnh khắc, phải sống vội vàng hơn, trọn vẹn hơn.
-
Ngôn từ độc đáo: Với các cách diễn đạt
có vẻ riêng Tây mà gợi cảm: tuần tháng mật, vội vàng một nửa, thần Vui…
-
Hình ảnh thơ sáng tạo, tác động mạnh vào
giác quan: đồng nội xanh rì, cành tơ phơ phất, khúc tình si, ánh sáng
chớp hàng mi…
-
Sự tương
giao về cảm giác, thức nhọn giác quan để cảm nhận mọi vẻ đẹp của trần thế này:
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần.
-
Nhịp điệu:
Bài thơ có nhịp điệu dồn đẩy tạo cao trào, kịch tính, cuối mỗi phần sẽ là
những câu thơ báo hiệu cảm xúc chủ đạo của phần sau, giống như những cơn sóng gối
lên nhau tạo nên một cao trào cảm xúc mạnh mẽ, xô đẩy tâm trí và cảm xúc người
đọc đến với luận đề của tác phẩm: Cách sống “Vội vàng”.
ð
NHẬN XÉT:
Có thể thấy, Xuân Diệu là bậc thầy về ngôn ngữ, đã sử dụng một cách điêu
luyện, mang đến sinh khí mới cho ngôn từ tiếng Việt, sử dụng các cấu trúc diễn
đạt mới để làm giàu thêm cho tiếng Việt. Tình yêu tiếng Việt chính là biểu hiện
sâu sắc của tình yêu nước thầm kín trong các nhà Thơ mới, như Hoài Thanh nhận
xét: “Họ dồn tình yêu quê hương trong
tình yêu tiếng Việt. Tiếng Việt họ nghĩ, là tấm lụa đã hứng vong hồn những thế
hệ đã qua. Đến lượt họ, họ cũng muốn mượn tấm hồn bạch chung để gửi nỗi băn
khoăn riêng”.
***
Đề 2: Phân tích đoạn thơ từ “Ta
muốn ôm… Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!” để cho thấy niềm khao khát sống
mãnh liệt, sống hết mình của nhân vật trữ tình.
GỢI Ý THÂN BÀI
I.
Giới
thiệu tác giả, tác phẩm, vị trí đoạn trích
II.
Phân
tích (Xem đề cương)
III.
Niềm khao
khát sống mãnh liệt, sống hết mình của nhân vật trữ tình
-
Niềm khao khát sống mãnh liệt khiến cho nhân vật
trữ tình “thức nhọn giác quan”, mở rộng
tâm hồn mình để đón nhận tất cả các vẻ đẹp của cuộc đời, với những vẻ đẹp
xuân sắc nhất, thanh tân nhất: sự sống mới
bắt đầu mơn mớn, mây đưa và gió lượn, cánh bướm với tình yêu… è
Các hình ảnh thơ bật lên những cảm hứng mãnh liệt mà Xuân Diệu luôn khao khát:
mùa xuân, tuổi trẻ, tình yêu.
-
NVTT khao
khát sống hết mình, nên cường
độ và chất lượng sống cũng đẩy lên đến tận cùng, thể hiện qua các động
từ mạnh, như muốn chiếm lĩnh trọn vẹn cuộc sống: riết, say, thâu, cắn…
-
Sống hết
mình chính là sống tận hưởng, tận hiến.
Nếu ở bốn câu thơ đầu nhân vật trữ
tình muốn “tắt nắng đi”, “muốn buộc gió lại”, một ước muốn ngông cuồng mang dự
cảm lo âu, chia lìa, muốn tranh quyền tạo hóa để lưu giữ lại những vẻ đẹp xuân
thì mà mong manh của trần gian. Thì đến phần sau, nhân vật trữ tình lại muốn “Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh
sáng” è
Nhận ra việc lưu giữ tất cả là không thể, nên thuận theo quy luật của thời
gian, chấp nhận đối mặt với sự hữu hạn của cuộc đời và vượt thoát khỏi bi kịch
nhân sinh bằng cách sống “Vội vàng” èCảm thấy nhẹ nhõm,
thanh thản, sống trọn vẹn, ý nghĩa.
***
Đề 3: Trong “Nhà văn hiện đại”, nhà phê bình, nghiên cứu văn học Vũ
Ngọc Phan đã viết: “Với những nguồn cảm hứng
mới: yêu đương và tuổi xuân, dù lúc vui hay lúc buồn, Xuân Diệu cũng ru thanh
niên bằng giọng yêu đời thấm thía”. Qua việc phân tích đoạn thơ từ “Tôi muốn… tôi không chờ nắng hạ mới hoài
xuân”, anh/chị hãy làm sáng tỏ nhận định trên.
GỢI Ý THÂN BÀI
I.
Giải
thích
+Cảm
hứng: Cảm xúc mãnh liệt, mãnh mẽ; trạng thái cảm xúc tích cực kích thích sự
sáng tạo của người nghệ sĩ.
+Giọng
điệu: “Giọng điệu là thái độ, tình cảm, lập
trường tư tưởng, đạo đức của nhà văn đối với hiện tượng được miêu tả thể hiện
trong lời văn quy định cách xưng hô, gọi tên, dùng từ, sắc điệu tình cảm, cách
cảm thụ xa gần, thân, sơ, thành kính hay suồng sã, ngợi ca hay châm biếm.” (Theo Từ điển thuật ngữ văn học)
èQua
nhận định của mình, Vũ Ngọc Phan đề cập đến hai vấn đề:
Thứ
nhất, cảm hứng chi phối
sáng tác của Xuân Diệu chính là yêu
đương và tuổi xuân. Cảm hứng này ảnh hưởng đến cách thi sĩ xây dựng
hình ảnh thơ, kết cấu bố cục thơ.
Thứ
hai, Dù là giọng điệu vui
hay buồn, thì cuối cùng thơ Xuân Diệu cũng luôn mang giọng yêu đời thấm thía è
Đây chính là biểu hiện của một cái tôi tích cực, yêu đời ham sống mãnh liệt,
truyền thông điệp sống tốt đẹp đến thanh niên nói riêng và độc giả nói chung.
II.
Phân
tích (Đề cương)
III.
Làm
sáng tỏ nhận định
1. Hai cảm
hứng chi phối sáng tác của Xuân Diệu chính là yêu đương và tuổi xuân
-
Ở đoạn thơ trên, có thể nhận ra các sự vật, hiện
tượng đã được nhà thơ quan sát dưới lăng
kính của tình yêu. Thiên nhiên đều có đôi, có cặp (yến anh, tuần tháng mật).
Hình ảnh thơ mang sắc thái ngọt ngào, bay bổng: tuần tháng mật, khúc tình si…Con
người trở thành thước đo của thiên nhiên và vũ trụ hiện ra như một thiếu nữ
xuân tình “ánh sáng chớp hàng mi”, thời
gian “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần” trở thành một người tình sẵn sàng
dâng hiến…
-
Ở đoạn thơ đầu, cảm hứng về tuổi xuân thể hiện qua cái hình sự vật, hiện tượng
trong thời kì tươi mới nhất, xuân sắc nhất của nó. Nói đến một năm phải nói đến
mùa xuân, Nói đến một ngày phải nói đến buổi sớm, và nói đến con người phải nói
đến tuổi trẻ.
2. Giọng
điệu yêu đời thấm thía trong bài thơ “Vội vàng”
-
Tình yêu đời thấm thía thể hiện qua giọng
điệu lo âu, buồn bã, đầy dự cảm chia ly. Điều đó thể hiện qua những
ước vọng ngông cuồng đoạt quyền tạo hóa “Tôi muốn tắt nắng đi…”, “Tôi muốn buộc
gió lại…”. Thể hiện ở câu thơ đứt đoạn cảm xúc như bước chân ở vườn xuân đang
hăm hở bỗng khựng lại: “Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa”. è
Nỗi buồn sâu sắc ấy khởi phát từ
chính quan niệm về thời gian của Xuân Diệu, từng khoảnh khắc cuộc đời trôi
qua đều là biến mất mãi mãi, trên từng giây phút cuộc đời đều diễn ra cuộc chia
lìa giữa con người với cuộc đời, giữa con người với không gian và với chính thời
gian è
Càng
yêu cuộc đời bao nhiêu thì nỗi buồn ấy trong thi nhân càng thấm thía, đau đớn bấy
nhiêu bởi đó chính là bi kịch hữu hạn đậm chất bi của kiếp nhân sinh.
- Tình yêu đời thấm
thía thể hiện qua giọng điệu hăm sở, say mê, khát khao của thi sĩ trước
thiên đường nơi trần thế. Đó là cái tham lam của một thi sĩ “uống hàm hồ
vào dòng suối của tuổi trẻ, cắn hàm hồ vào trái tim của mùa xuân”, của kẻ “cắn
tình yêu đến dập môi” muốn chiếm lĩnh trọn vẹn mọi vẻ đẹp xuân sắc và thanh tân
của cuộc đời này. Mỗi lần “Này đây” vang lên như một tiếng reo vui hăm hở của một
đứa trẻ trong vườn xuân với biết bao vẻ đẹp tuyệt bích như mời gọi con người è Cho thấy quan niệm sống tích cực của Xuân Diệu:
Khi các nhà Thơ mới khác tìm đường thoát ly trốn chạy cuộc sống vào cõi khác,
Xuân Diệu đóng lại mọi cách cửa trốn chạy, và đã xây một lầu thơ ngay trên trần
thế nơi mặt đất – cuộc sống mến thương này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét