Đề bài: Anh/chị hãy nêu một
châm ngôn sống của mình.
Bài làm
“Thời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá
Kỷ niệm trong tôi
Rơi
như tiếng sỏi
trong lòng giếng
cạn
Riêng những câu thơ
còn xanh
Riêng những bài hát
còn xanh
Và đôi mắt em
như hai tiếng nước”
(Văn Cao)
Tôi
đã từng bàng hoàng khi nhận ra đời người là hữu hạn, thời gian là mênh mông và
nó cứ trôi tuột qua tay để ta ngày một già nua và rời xa những tháng ngày tuổi
nhỏ. Tôi chỉ là cát bụi được hóa kiếp rồi cũng sẽ trở về cát bụi. Biết làm sao để
sống cho trọn vẹn một cuộc đời? Con người luôn kiếm tìm vị thuốc trường sinh bất
lão nhưng lại chẳng cứu nổi tâm hồn mình đang ngày một già đi. Để sống trọn vẹn,
tôi chỉ có một châm ngôn: Hãy sống hóa thân làm trẻ nhỏ.
Có
lẽ chẳng ai bận tâm nhưng quả thật, tuổi thơ là bến đỗ bình yên và ấm áp nhất của
đời người. Hóa thân làm trẻ nhỏ không phải giả vờ ngây thơ mà là luôn giữ cho mình
một tâm hồn trong sáng giữa bể đời đục trong, không phải là ôm ấp những kỉ niệm,
cứ nghĩ mình mãi còn bé và rồi bỏ mặc hiện tại, trốn tránh trách nhiệm, mà là
trân trọng, giữ tìn thời thơ ấu để vẽ nên hiện tại và tương lai, biết nhìn đời
qua đôi mắt của một đứa trẻ. Cuộc đời như dòng nước chảy trôi cuốn ta đi mãi chẳng
thể nào lội ngược dòng về những tháng ngày xưa cũ nên ta chỉ còn cách giữ cho tâm
hồn mình mãi thanh xuân. Ta biết yêu cuộc đời từ những gì nhỏ nhặt nhất: một bông
hoa, một cánh bướm, một viên kẹo hay một chuyến đi chơi. Ta biết rũ bỏ hận thù
như bỏ đi củ khoai trong câu chuyện mẹ hay kể: khi thù hạn hay ghét bỏ ai con
hay mang một củ khoai trước ngực và rồi ta chẳng chịu nổi nặng nề và sự mốc meo
của những củ khoai; thế là ta buông bỏ. Ta biết giữ cho mình tin yêu và hy vọng
như đứa trẻ tin vào bà tiên, ông bụt, tin vào những điều kì diệu lấp lánh và ấm
áp như ánh sáng của que diêm trong truyện cổ tích Anđécxen. Ta biết cởi trói mình
khỏi những đau khổ, tuyệt vọng mỗi khi thất bại, như đứa trẻ té ngã, òa khóc rồi
đứng lên, phủi cát mà tiếp tục chạy về phía trước. Ta biết sống như một đứa trẻ
vui đó, buồn đó, nhưng rồi quên nhanh, chỉ còn lại tiếng cười nắc nẻ trong veo
như bầu trời sau cơn mưa dữ dội, nhìn cuộc sống mỗi ngày là một hành trình khám
phá. Hóa thân làm trẻ nhỏ, ta sống trọn vẹn một cuộc đời!
Ông
bà ta thường nói: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, nghĩa là con người khi sinh ra
rát thánh thiện và sáng trong như một tờ giấy trắng. Hóa thân làm trẻ nhỏ, ta
quay về với tính thiện lương, tốt đẹp trong mỗi con người. Cuộc đời đầy rẫy những
toan tính, lọc lừa, những cảm dỗ của tiền tài và quyền lực khiến ta đánh mất bản
thân, quên đi những hạnh phúc nhỏ nhoi, bình dị. Sống với tâm hồn trẻ nhỏ, ta đâu
biết danh lợi để mong muốn chiếm lấy, ta đâu biết tiền tài để cướp đoạt và như
thế ta đâu làm khổ nhau, ganh đua, bon chen, chà đạp nhau. Sống với tâm hồn trẻ
nhỏ, ta có thể thỏa thích là chính mình: khi vui ta cười, nụ cười không chút toan
tính, vị kỉ như nụ cười của người lớn; khi buồn ta khóc, nước mắt tuôn trào không
pha chút căm ghét, thù hận, như giọt nước mắt đầy uất ức của tuổi trưởng thành.
Tâm hồn càng lớn càng phải giàu có thế mà tâm hồn của những người lớn đôi lúc lại
nghèo nàn và đơn điệu hơn cả một đứa trẻ. Ta từ chối những cái ôm của mẹ, ta
khước từ cái xoa đầu của cha mà quên mất rằng chính vòng tay của bố mẹ là cái nôi
ấm áp tình thương nuôi ta khôn lớn. Sống như trẻ nhỏ, ta biết yêu quý gia đình
và đặt lên gương mặt những người thân yêu những nụ hôn hạnh phúc. Sống như trẻ
nhỏ, ta biết giữ trọn sự lễ phép qua lời ăn, tiếng nói chứ không vô tình đi
ngang qua nhau chẳng thèm cất tiếng chào hỏi. Sống như trẻ nhỏ giúp ta giữ mãi
những điều tốt đẹp, giữ mai một tâm hồn đầy sức sống dẫu cho thời gian ghi hằn
lên gương mặt ta, trên mái tóc ta sự già cỗi. Đừng nghĩ rằng, bạn đi qua tuổi
thơ, sống những ngày vui vẻ và hạnh phúc thì bạn sẽ sống được những ngày tháng
như thế sau này. Chỉ khi bạn giữ được tâm hồn trẻ thơ thì mới cảm nhận được hạnh
phúc từ những điều bình dị, biết đâu là điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình?
Chỉ khi sống trong tâm hồn trẻ thơ, ta mới thấy danh lợi, tiền tài là những điều
phù phiếm, thậm chí không mua nổi một nụ cười thực sự, chẳng cứu vãn được tâm hồn
chai sạn, khô cằn. Chỉ khi ta hóa thân trong tâm hồn con trẻ, ta mới thấy yêu
thương là kẹo ngọt còn hận thù là những con dao, niềm tin là nụ hôn của chàng hoàng
tử, còn ghen tuông là quả táo độc. Chỉ khi hóa thân làm trẻ nhỏ, ta mới tìm thấy
bình yên, hạnh phúc, trẻ mãi với thời gian.
Tôi
ngạc nhiên khi gặp những người dủ tóc đã hai màu sương gió vậy mà giọng nói, nụ
cười vẫn trong trẻo, hồn nhiên. Nếu tinh thần bạn vui vẻ, lạc quan như đứa trẻ,
thì gương mặt bạn cũng hiển hiện điều ấy mà không cần bất cứ vị thuốc nào. Khi hỏi
về bí quyết của sự tự tin và thành công, tổng thống Mỹ Barack Obama đã nói rằng
nụ cười như trẻ thơ là bí quyết của ông, nụ cười có thể vực không chỉ riêng ông
mà cả đất nước ông đứng dậy trong đớn đau, tuyệt vọng. Như vậy, khi sống trong
tâm hồn của một đứa trẻ, ta không phải trả phí để níu giữ tuổi xuân, ta không còn
nuối tiếc hay sợ hãi về những gì đã qua, trước sự hữu hạn của kiếp người.
Tuy
vậy, trong cuộc đời vẫn thường thấy những trái cây chín sớm bởi nắng gió cuộc đời:
có những người trẻ chỉ mới đôi mươi, chỉ mới bước vào đời vậy mà những gương mặt
như những nầm non éo úa và lụi tàn sự sống. Thanh niên, tuổi trẻ mà ỉu xìu, chán
nản, tuyệt vọng và đăng những dòng tâm trạng trên Facebook đều là những lời
than thở. Chỉ cần một cú click chuột bạn sẽ tìm được tỉ lệ tự tử đang ngày một
trẻ hóa, những tiếng thở dài, nét mặt ủ rũ không hiển hiện ở người già mà lại ở
người trẻ. Đọc tác phẩm “Những đứa trẻ chết già” của Nguyễn Bình Phương, bạn cũng
sẽ ngỡ ngàng về sự già cỗi trong tâm hồn thế hệ trẻ. Con người cần trưởng thành
chứ không phải già nua, con người cần trẻ trong tâm hồn chứ không phải trở thành
những đứa trẻ lớn tuổi. Vì thế, hãy sống hóa thân thành đứa trẻ nhưng hãy biết
lớn lên, trưởng thành để cho trọn vẹn cuộc sống. Sống và biết dung hòa giữa các
đối cực thì đời sống đó vẹn toàn.
Tuổi
thơ của tôi đã đi qua, tôi đã rời sân ga tuổi nhỏ mà bước vào cuộc đời. Để đối
diện với đời sống như vũ trụ bao la đầy ánh sao nhưng cũng đầy bóng tối, tôi sẽ
giữ cho mình tâm hồn non trẻ. Tôi thấy mình vẫn là đứa trẻ giữa cuộc đời, lòng tràn
đầy cảm hứng, vẫn còn ham mê học hỏi quanh mình và còn đủ hứng khởi để thấy yêu
cuộc đời khi ngắm nhìn cành hoa, ngọn cỏ. Tâm hồn ấy rồi sẽ như hạt mầm mọc lên
xanh tươi trên cuộc đời này tựa như những cây tử đinh hương mọc tràn thơm tho
trên những cánh đồng vô tận.
“Cho
tôi xin một vé đi tuổi thơ – vé hạng trung
Người
bán vé hững hờ khẽ đáp:
Hôm
nay hết vé!
Biết
làm sao!
Vé
hết, biết làm sao!”
Ta
chẳng có chiếc đồng hồ quay ngược thời gian như trong truyện Harry Potter, ta
không tìm được liều thần dược để quay về ngày nhỏ. Ta chỉ có thể quay về ngày xưa
bằng tâm hồn, đó là hóa thân làm trẻ nhỏ để giữ được những hạnh phúc ngọt lành
thời thơ ấu và hóa phép cho cuộc sống êm đẹp những ngày sau.
BÙI LÊ
ANH THƯ
LỚP 12
CHUYÊN VĂN TRƯỜNG THPT NGUYỄN THƯỢNG HIỀN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét