Đề
bài:
"Khi
tôi nhỏ thơ giống như bà mẹ
Khi
lớn lên thơ lại giống người yêu
Chăm
sóc tuổi già thơ sẽ làm con gái
Lúc
từ giã cõi đời kỉ niệm hoá thơ lưu"
Raxun
Gamzatop
Nếu
suy nghĩ của em vấn đề gợi ra từ đoạn thơ trên.
Bài
làm
Bàn
về thơ nhà phê bình Hoài Thanh từng khẳng định thơ ca "ra đời giữa những
buồn vui của loài người và nó sẽ kết bạn với loài người cho đến ngày tận thế".
Thật vậy, thơ đến với loài người như cách mà thần Promethee mang lửa thắp sáng
cho nhân loại, thơ đến và sưởi ấm tâm hồn, bầu bạn với con người. Cùng bàn về
vai trò của thơ ca, nhà thơ Raxun Gamzatop đã chiêm nghiệm:
"Khi
tôi nhỏ thơ giống như bà mẹ
Khi
lớn lên thơ lại giống người yêu
Chăm
sóc tuổi già thơ sẽ làm con gái
Lúc
từ giã cõi đời kỉ niệm hoá thơ lưu"
Sóng
Hồng từng cho rằng: " Thơ là thơ, đồng thời là nhạc, là hoạ, là chạm khắc
theo một cách riêng". Thơ dù mang một màu sắc của loại hình nghệ thuật nào
đi chăng nữa thì trước tiên thơ vẫn là thơ. Thơ thuộc phương thức trữ tình, là
hình thức sáng tác phản ánh cuộc sống, thể hiện tâm trạng cảm xúc một cách mãnh
liệt đặc biệt là có nhịp điệu. Thơ với Raxun Gamzatop còn là người thân, là
"bà mẹ" dạy dỗ, khuyên răn, là " người yêu" san sẻ những
vui buồn, là " con gái" chăm sóc, yêu thương. Thơ luôn là người đồng
hành cùng con người kể cả khi "từ giã cõi đời" thơ cũng lưu lại
"kỉ niệm" trên những trang giấy. Quan niệm trên của Raxun Gamzatop muốn
đề cập đến mối quan hệ mật thiết giữa thơ ca và cuộc đời của mỗi con người, đó
là mối quan hệ gắn bó tri âm, san sẻ vui buồn, giúp con người nhận thức được những
vấn đề trong đời sống hướng con người tìm đến một chân trời của Chân-Thiện-Mỹ.
Quan
niệm trên của Raxun Gamzatop thật chí lí chí tình. Có thể xem thơ là một trong
những thể loại ra đời từ rất lâu, thơ đã xuất hiện trong những câu hò điệu lí,
những câu ca dao, thơ có trong những bài vè, thơ đã đi cùng với đời sống sinh
hoạt của con người, hoà nhập với con người. Chắc hẳn không một ai mà chưa nghe
qua câu ca dao đã gắn bó máu thịt với người nông dân:
"Cày
đồng đang buổi ban trưa
Mồ
hôi thánh thoát như mưa ruộng cày"
Ca
dao còn đồng hành với con người trong xuyên suốt bề dày lịch sử: " Nhà Bè
nước chảy chia hai/ Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về". Câu ca dao gợi đến
niềm vui mừng của dân chúng khi Chúa Nguyễn còn ở trong Nam, tổ chức cuộc Nam
tiến vào đất Gia Ðịnh, khẩn hoang lập ấp.
Thơ
thâm nhập vào đời sống nhân dân và tồn tại như một nét đẹp văn hoá không thể
thiếu. Thơ là tri kỉ của con người, con người cũng chính là tri kỉ của thơ. Mỗi
vần thơ đều phản ánh chân thực đời sống mà người tri kỉ của mình đã trải qua. Bạn
đọc tìm đến thơ như là tìm cho mình một điểm tựa tinh thần, hay chính là tìm một
lối thoát khỏi guồng quay của những tham vọng, của những hỉ-nộ-ái-ố tồn tại
trong đời. Hướng đi trong trang sách được sinh ra từ những trăn trở của thi
nhân, của những người đã sống hết mình với đời sống, đã chiêm nghiệm bao vẻ đẹp
của cuộc đời. Thi nhân, với vai trò đi tìm "hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu
tầm hồn con người" (cách dùng của Nguyễn Minh Châu), anh am hiểu hơn ai hết
về quá trình tiếp nhận. Bởi vì sao? Vì nếu anh không lấy hồn anh để hiểu hồn
người thì làm sao tác phẩm của anh có thể rung động trái tim người đọc? Thế nên
bằng tài năng thiên phú cùng một trái tim yêu người, yêu nghề người cầm bút đã
khái quát hoá câu chuyện của cá nhân, của những chiêm nghiệm đã đúc kết rồi
nhào nặn những nguyên liệu ấy trở thành câu chuyện kể với muôn người. Chính sức
đồng cảm mãnh liệt và quảng đại ấy đã chắp cánh cho những câu thơ vượt lên trên
sự băng hoại của thời gian.
Đọc
những vần thơ của Bằng Việt trong "Bếp lửa" ta vẫn không khỏi ngậm
ngùi trước những năm tháng chiến tranh đau thương, nhưng với người cháu đó là một
kỉ niệm không thể nào quên bởi những năm tháng đó có bà cạnh bên:
''Giờ
cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu
Có
lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng
vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở:
-
Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ? "
Khi
viết bài thơ này Bằng Việt đang là một sinh viên du học ở Liên Xô, nỗi nhớ quê
hương cùng hình bóng người bà đã sống dậy trong ông một cảm xúc mãnh liệt. Dấu
chấm ở câu thơ đầu đã khiến câu thơ ấy như bị cắt đôi. Là vô tình hay hữu ý? Phải
chăng ấy chính là dòng cảm xúc bị đứt đoạn khi nghĩ về thực tại đau buồn khiến
người cháu phải nghẹn ngào. Cảm xúc như bị đứt đoạn nhưng nỗi nhớ lại ngày một
trào dâng, điệp từ "có" cùng những biện pháp liệt kê "khói trăm
tàu", "lửa trăm nhà", "niềm vui trăm ngả". Người cháu
phương xa sống trong ấm no, niềm vui đủ đầy thế nhưng cái thiếu thốn duy nhất
mà cháu vẫn canh cánh trong lòng ấy là hình ảnh người bà bên bếp lửa năm xưa.
Những vần thơ sinh ra an ủi tâm hồn người cháu, khiến người cháu cảm thấy như được
nói hộ lòng mình. Thơ thay bà vỗ về cháu, thơ gợi nhớ cho cháu về một tuổi thơ
lam lũ cùng bà và thơ cũng thay bà nhắc nhở cháu chớ quên nguồn cội của mình.
Cảm
hứng về nỗi nhớ quê hương tha thiết ấy cũng được "thi tiên" Lí Bạch
thể hiện trong "Tĩnh dạ tứ":
"Đầu
giường ánh trăng rọi
Ngỡ
mặt đất phủ sương
Ngẩng
đầu nhìn trăng sáng
Cúi
đầu nhớ cố hương"
Với
Hồ Chí Minh ánh trăng chính là tri kỉ, là biểu tượng của sự tự do, là ước muốn
thoát khỏi chốn ngục tù, với Nguyễn Duy ánh trăng là sự thức tỉnh lương tri, là
bài học gợi nhắc về lối sống ân tình thủy chung với quá khứ. Còn với Lí Bạch
ánh trăng ở đây là "cố hương". Trong đêm khuya thanh tĩnh nửa tỉnh nửa
mơ ánh trăng đánh thức "thi tiên", không gian ngập tràn là trăng khiến
cả mặt đất "phủ sương". Trăng trên cao ấy đẹp làm sao khiến một
"Thi thánh" như Lí Bạch cũng chẳng thể phớt lờ. Hành động đối lập ở
hai câu thơ cuối "ngẩng đầu", "cúi đầu" cùng với hình ảnh sóng
đôi " trăng sáng" - "cố hương" đã lột tả được nỗi nhớ quê
hương da diết, khôn của thi sĩ. "Cố hương" là quê cũ, là gia đình, là
bè bạn, là những kỉ niệm đã đi cùng với con người. Ánh trăng soi sáng nơi đầu
giường hay soi vào chính những góc khuất trong tâm hồn của khách li hương? Như
những nhánh cây, con người dẫu trưởng thành theo một hướng đi nào thì những
nhánh cây con ấy vẫn có chung một cội rễ đó chính là gia đình, là quê hương.
Thơ đã nhắc nhở điều đó, thơ đã bên cạnh thi nhân trong những phút ngã lòng,
thơ san sẻ nỗi nhớ quê hương và thơ cũng thức tỉnh bạn đọc sống làm sao cho trọn
tình trọn nghĩa với quê hương.
Dẫu
rằng " Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài" song chữ tài vẫn là một yêu cầu
tất yếu đối với nhà thơ. Làm sao anh có thể trở thành nhà thơ khi anh chẳng có
một chút hiểu biết gì về thơ? " Thơ ca bắt rễ từ lòng người, nở hoa nơi từ
ngữ". Anh muốn độc giả của mình hiểu được những thông điệp ẩn sau con chữ
thì trước tiên anh hãy khiến người ta cầm lên và đọc.
Hình
thức vốn chỉ là bề nổi nhưng hình thức không trau chuốt thì cũng chẳng khiến
người ta muốn tìm hiểu bề sâu.
Khi
nhắc đến thành công của Truyện Kiều người ta sẽ không quên ca ngợi sự sáng tạo
của đại thi hào Nguyễn Du. Dù mượn cốt truyện của Kim Vân Kiều truyện (Thanh
Tâm Tài Nhân) nhưng ở Truyện Kiều nổi bật hơn cả nhờ tài năng sử dụng ngôn ngữ
văn học dân tộc và thể thơ lục bát đã đạt tới đỉnh cao rực rỡ, nghệ thuật tự sự
có bước phát triển vượt bậc. Trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích
" nỗi buồn của Kiều không được miêu tả trực tiếp mà Nguyễn Du đã khéo léo
sử dụng bút pháp tả cảnh ngụ tình :
"
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền
ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
Buồn
trông ngọn nước mới sa
Hoa
trôi man mác biết là về đâu?
Buồn
trông nội cỏ rầu rầu
Chân
mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn
trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm
ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi"
Bốn
bức tranh thiên nhiên ở lầu Ngưng Bích cũng chính là tâm trạng của Kiều. Không
gian mở ra với hình ảnh " cửa bể" "chiều hôm" gợi cảm giác
buồn man mác và nỗi nhớ quê hương của người xa xứ. Hình ảnh " con thuyền"
và " cánh buồm" gợi cho người đọc về những chuyến đi xa, lưu lạc. Từ
láy mang sắc thái nhạt nhoà " thấp thoáng", " xa xa" cùng với
đó là từ "ai" mang tính chất phiếm chỉ thể hiện một sự bất định, mông
lung như chính thân phận éo le của Kiều. Nỗi buồn ấy ngày một dâng lên, từ một
nỗi buồn của người tha hương đến nỗi buồn cho số phận trôi nổi, truân chuyên. Bất
giác khi nhìn về thực tại Kiều chẳng biết mình sẽ về đâu, Kiều chán ghét cảnh sống
vô vị buồn tẻ, Kiều nghĩ về một tương lai, một nổi buồn mang đầy tai ương:
"
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh/ Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi". Câu
thơ như bị xô lệch bởi các từ chỉ cường độ mạnh " cuốn" , "ầm ầm"
và biện pháp đảo ngữ ở câu bát đã miêu tả cảnh thiên nhiên như trở nên dữ dội,
hãi hùng như một lời tiên báo về cuộc đời đầy bão tố như muốn nuốt chửng lấy Kiều.
Gió cuốn, sóng kêu hay chính là nỗi lòng của con người đang vỡ oà nức nở. Điệp
khúc " buồn trông" tạo một điệp khúc tâm trạng miêu tả nỗi niềm đang
nổi sóng của Kiều. Một điệp khúc thể hiện tâm trạng khiến người đọc không khỏi
nghẹn ngào, tuy nhiên trước cảm xúc nghẹn ngào ấy ta không quên kể đến vẻ đẹp của
ngôn ngữ mà Nguyễn Du đã dụng tâm xây dựng. Một hình thức "đẹp" đã
thôi thúc trong ta sự tò mò, kích thích mọi giác quan của ta để sau cùng trái
tim mới có cơ hội được rung động.
"Thơ
ca, nếu không có người tôi đã mồ côi" ( Raxun Gamzatop). Thơ trở thành một
nhân vật không thể thiếu trong cuộc đời của thi nhân và của cả nhân loại. Thơ
là liều thuốc tinh thần chữa lành những vết thương trong tâm hồn, song không chỉ
riêng thơ có khả năng làm điều đó mà phải kể đến mọi thể loại của văn học nói
chung. Vì văn học đến với đời sống để trở thành " thứ vũ khí thanh cao và
đắc lực" của con người, thay đổi con người. Và thơ là một trong những
" thứ vũ khí" ấy. Thế nên ta không chỉ trân trọng những vần thơ mà phải
trân trọng những thể loại khác, tiếp cận nhiều khía cạnh khác nhau của văn học
để bản thân có thể trau dồi vốn hiểu biết.
Quan
niệm của Raxun Gamzatop thật đúng đắn khi bàn về mối quan hệ giữa thiên nhiên
và con người. Nếu những đoá hoa thơ sinh ra để làm đẹp cho đời thì thi sĩ chính
là người chăm sóc tận tụy nhất. Họ vừa là thầy vừa là bạn, họ thay đổi cả nhân
loại qua những trang sách. Để làm được điều đó thi nhân phải luôn trau dồi vốn
sống, cũng như rèn luyện tài năng của mình để mỗi lần chấp bút là một lần rung
động hàng triệu trái tim. Tuy nhiên tác phẩm có hay, lời thơ có ngất ngay mà
lòng người lại đóng khép thì làm sao thơ ca có thể hoàn thành sứ mệnh cao cả của
mình đây? Thế nên trong mỗi chúng ta hãy mở lòng mình ra đón nhận những vần thơ
được nhà thơ chưng cất, điều đó không chỉ giúp ta tìm được mốt điểm tựa cho
mình mà còn làm giàu thêm đời sống tinh thần của bản thân.
Nhận định của Raxun Gamzatop thật xác đáng.
Thơ ca đã nâng đỡ, dìu dắt con người qua bao chông gai, thử thách, bầu bạn với
con người với bao vui buồn trong đó có cả tôi. Có những khi đọc thơ tôi tìm thấy
mình trong đó, tôi học cách viết của người khác tôi viết ra những câu thơ cho
chính tôi, hẳn nó còn vụng về song nó cũng là cách để tôi nhìn lại chính mình qua
mọi chặng đường. Tôi biết trên con đường chinh phục văn chương còn nhiều chông
gai và thử thách nhưng tôi luôn hạnh phúc vì tôi luôn có thơ ca bầu bạn.
NGUYỄN
XUÂN MAI
TRUNG
HỌC PHỔ THÔNG MẠC ĐĨNH CHI
NĂM
HỌC 2021 - 2022
#baiviethocsinh_blogchuyenvan
#liluanvanhoc_blogchuyenvan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét