Đề bài:
Người
cầm bút phải biết rất nhiều, nhưng không phải biết để biết hay cất đi, mà để
sáng tạo ra cái chưa bao giờ có, không những trong văn học trước đó mà trong cuộc
đời cũng chưa bao giờ có, hoặc chưa bao giờ hoàn hảo đến thế (Nguyễn Minh Châu).
Từ trải nghiệm văn
học của mình, anh / chị hãy làm rõ ý kiến trên.
Gợi ý giải: Thầy
Trần Lê Duy
GỢI
Ý THÂN BÀI
I. GIẢI THÍCH
- “Người
cầm bút phải hiểu biết rất nhiều”: Trau dồi vốn hiểu biết là điều kiện quan trọng
làm nên một tài năng văn học đích thực. Nhà văn cần hiểu biết về thế giới tự
nhiên, xã hội, hiểu biết về con người và hiểu biết cả về nghệ thuật viết văn.
- “Sáng
tạo” chính là một hoạt động tư duy bậc cao của con người, thể hiện trong cả văn
chương lẫn ngoài đời sống. Sự sáng tạo được thể hiện qua những điều mới mẻ,
chưa từng có mà con người tạo ra. Hoặc đó cũng có thể là những góc nhìn riêng,
những cách kiến giải riêng, những khám phá riêng đầy mới lạ về những sự vật, hiện
tượng vốn đã tồn tại trước đây.
- “chưa
bao giờ hoàn hảo đến thế”: Nhấn mạnh sự sáng tạo chính là động lực để văn học
và cuộc sống phát triển.
==> Nhận định của
Nguyễn Minh Châu đề cập đến việc trau dồi hiểu biết của nhà văn như một trách
nhiệm, sứ mệnh, bởi vốn hiểu biết ấy giúp nhà kiến tạo những cái mới không chỉ
văn học mà còn trong cuộc sống.
II. BÀN LUẬN – CHỨNG
MINH
Nhận
định đúng đắn.
1.Vốn
hiểu biết của nhà văn giúp sáng tạo ra những cái “chưa bao giờ có” trong văn học
-Theo
quy luật của tư duy, sự sáng tạo của con người không từ hư không mà có. Cái mới
bao giờ cũng được hình thành trên cơ sở cái cũ. Con người phát hiện ra những
nghịch lý, mâu thuẫn tồn tại trong thực tế, nhìn thấy những điều lạc hậu, hạn
chế, từ đó sáng tạo ra cái mới để đáp ứng nhu cầu của cuộc sống. Như vậy, sáng
tạo là một quá trình kế thừa và phát triển, phủ định để tiến lên. Hoạt động
sáng tạo văn học cũng không phải ngoại lệ.
-Như
vậy, để tạo ra cái mới trong văn học, nhà văn cần có vốn hiểu biết sâu rộng về
tiến trình phát triển của văn học, anh ta cần phải trăn trở, bất bình, phản đối
với những gì sẵn có, để từ đó có động lực tìm kiếm cái mới.
-Những
khám phá mới mẻ trong văn học đều là sản phẩm của quá trình quan sát, phát hiện
riêng của nhà văn trước hiện thực cuộc sống. Như vậy, muốn tạo ra cái mới mẻ
trong văn học, nhà văn cần có vốn hiểu biết sâu sắc về cuộc sống, về con người,
cần có tầm vóc văn hóa sâu rộng.
-Muốn
có những mới mẻ riêng biệt về thủ pháp nghệ thuật, nhà văn cũng phải có vốn hiểu
biết sâu sắc về ngôn từ, về nghệ thuật, để từ cái chất liệu chung ấy mà tìm ra
cái tạng riêng của mình, từ ngôn ngữ chung mà tìm thấy vân chữ riêng, làm nên dấu
ấn độc đáo, khác biệt.
2.Vốn
hiểu biết của nhà văn giúp sáng tạo ra những cái “chưa bao giờ có” trong đời sống.
-Khi tác phẩm thành
hình và bước vào đời sống văn học, nó tồn tại với tư cách một khách thể tinh thần,
nó thoát khỏi vòng tay của nhà văn để sống đời sống riêng của nó. Tác phẩm –
khách thể tinh thần ấy là thứ đầu tiên “chưa bao giờ có” nhà văn đưa vào đời sống.
Và từ cái đầu tiên ấy, thông qua việc tác động vào lực lượng vật chất là con
người, vốn hiểu biết của nhà văn gián tiếp kiến tạo những thứ “chưa bao giờ có”
trong đời sống.
-Vốn
hiểu biết của nhà văn trong tác phẩm có thể kiến tạo con người “chưa bao giờ
có”, “xã hội chưa bao giờ có” thông qua chức năng phát hiện, tác động nhằm cải
tạo hiện thực cuộc sống. Kết quả ấy có được từ những chặng đầu tiên, khơi dậy
những vỡ lẽ “chưa bao giờ có” về con người và vũ trụ để từ đó hình thành cách
nghĩ, cách cảm, cách sống mới, tích cực hơn.
-Vốn
hiểu biết của nhà văn trong tác phẩm có thể kiến tạo những biểu tượng văn hóa
“chưa bao giờ có”. Những biểu tượng này bước ra từ trường văn hóa của tác phẩm
và sống trong lời ăn, tiếng nói của con người hay tái sinh vào những tác phẩm của
người đời sau, góp phần làm phong phú thêm vốn tinh thần giàu có của nhân loại.
-Vốn
hiểu biết của nhà văn trong tác phẩm có thể kiến tạo ngược trở lại ngôn ngữ,
làm cho ngôn ngữ mới mẻ, sinh động hơn (Rất nhiều thành ngữ, quán ngữ tiếng Anh
ngày này sử dụng bắt nguồn từ các sáng tác của Shakespeare). Những cách diễn đạt
ấy mới đầu có thể là “chưa từng có”, khó được chấp nhận, nhưng nếu thực sự đặc
sắc, có giá trị, nó sẽ được chấp nhận và trở thành một phần tự nhiên của ngôn
ngữ hằng ngày.
-Những điều “chưa
từng có” ấy phải mang đến những giá trị tốt đẹp, tích cực “chưa bao giờ hoàn hảo
đến thế”, nó thể hiện khát vọng, lý tưởng của nhà văn về văn chương và về cuộc
sống.
(Học
sinh chọn phân tích dẫn chứng phù hợp để làm bật lên các luận điểm)
III. TỔNG KẾT
-Nhận
định của Nguyễn Minh Châu nhấn mạnh đến mối quan hệ hữu cơ giữa “nhiều hiểu biết”
và “sáng tạo”. Những hiểu biết nhà văn tích lũy là chất liệu, là kinh nghiệm để
kích thích sự sáng tạo. Ngược lại, sự sáng tạo giúp cho những hiểu biết ấy có ý
nghĩa, không còn chỉ là những hiểu biết suông.
-Trong
nhận định của Nguyễn Minh Châu có nhắc đến hai chữ “hoàn hảo”. Nhưng ta chớ nên
hiểu lầm “hoàn hảo” là cái hoàn kết, tĩnh lại. Ở đây, hai chữ “hoàn hảo” nhấn mạnh
về việc luôn cần phải vươn lên phá vỡ những giới hạn của thực tại để tìm ra cái
mới, kiến tạo giá trị mới, để tạo ra những cái tốt hơn – cả trong văn chương lẫn
trong đời sống. Và chính vì vậy, sáng tạo văn chương là quá trình tiếp diễn không
ngừng, tạo ra đời sống tinh thần vô cùng phong phú và kiến tạo giá trị tích cực
để làm cuộc đời tốt đẹp hơn.
-Văn học chính là
sự giao thoa giữa cái đang có, cái có thể có và cái nên có (trích ý Hide Domin),
cho dù nhà văn có khát khao cái hoàn hảo, lý tưởng thì chính những điều hoàn hảo,
lý tưởng ấy phải thoát thai từ những cái bất toàn của hiện tại. Nhà văn gửi gắm
khát vọng ấy vào tác phẩm, và hy vọng những ý tưởng của mình đủ sức mạnh tác động
để biến khát vọng, lý tưởng ấy thành hiện thực.
THẦY
TRẦN LÊ DUY
#giaide_blogchuyenvan
#liluanvanhoc_blogchuyenvan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét